[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Trước khung cảnh xinh đẹp nhưng mờ ảo này, mọi thứ dường như chậm một nhịp, bắt đầu những lần chuyển động chậm rãi.
  • Ngay cả Ngô Hoa vốn có lòng hận thù sâu sắc với Cửu Côn vậy mà cũng có một giây phút nào đó không cầm lòng được mà thốt lên vì quá đẹp.
  • Lý Thanh Nghi vốn rất đẹp, nét đẹp của nàng như quả chín trên cành, căn mọng nước, mặn mà như một bông hoa sim nàng thường nhìn thấy trên núi, khiến ai nấy cũng đều muốn chạm đến, nhưng rồi lại chẳng dám chạm vào vì sợ vỡ vụn ra chẳng còn được nhìn thấy bức họa này một lần nào nữa.
  • Nàng như một giọt sương sớm trên cành, chỉ cần sơ sẩy sẽ rơi xuống đất mà biến mất, hoàn toàn khác với nữ tử Xích Minh của nàng ta, nữ tử Xích Minh như con ngựa hoang quyến rũ mà hoang dại, còn nàng ấy tuy theo quy chuẩn đoan trang nhưng lại không nhạt nhẽo, không khiến người ta cảm thấy nhạt nhòa, ngược lại càng khiến các nam nhân thêm phần muốn bảo vệ, yêu thương.
  • Nàng ta chỉ sợ… Sợ rằng Thống soái cũng sớm quên đi món thù giang sơn, dân chúng Xích Minh đã thê thảm thế nào. Nhưng nàng ta cũng tin vào Thống soái, Thống soái là người lý trí vượt qua cảm xúc, chắc cũng không đến mức này đâu nhỉ? Thống soái của bọn họ sẽ không vì một nữ tử Cửu Côn mà bỏ qua tính mạng của hàng trăm huynh đệ đã nằm xuống kia… có lẽ là vậy?
  • Ngẫm nghĩ một lúc, Ngô Hoa quay người đi vào trong, không tiếp tục theo sát Lý Thanh Nghi nữa, tuy nói rằng chữ “hận” trên người nàng ta rất sâu, nhưng suy cho cùng đây cũng là một “cống phẩm” đáng thương.
  • Thấm thoáng Lý Thanh Nghi đã ở đây được một tháng, trong suốt một tháng qua nàng vẫn chưa từng nhìn thấy Thống soái của bọn họ lần nào, đến mức nàng sắp sửa tưởng rằng bản thân mình vẫn còn là một Quận chúa Đương triều chưa vận giá y, tiếp tục trải qua cảm giác vẫn chưa có phu quân, vẫn còn được người người yêu thương, sống trong cảnh hạnh phúc vui vẻ, chỉ là đi đến một chỗ khác mà thôi.
  • Cho đến đêm hôm ây, Tắc La Thụy Vũ cả người đều là mùi rượu, loạng choạng bước đến đập cửa doanh trại nàng lúc canh ba thì nàng mới giật mình tỉnh giấc, đó là lần đầu nàng gặp mặt hắn.
  • Ngay khi đối phương vừa xông vào, Lý Thanh Nghi chẳng nói chẳng rằng chỉ yên lặng ở đó đọc sách, đợi đến khi người đó bước đến gần, nàng mới ngẩng đầu nhìn đến một chút.
  • Nàng ấy đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở, hơn nữa khác hẳn với nữ tử của tộc Xích Minh bọn họ. Đến cả Ngô Hoa theo sau Thụy Vũ cũng không khỏi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp hiếm có này của nàng.
  • Nữ tử tộc Xích Minh bọn họ giống như rượu mạnh được ủ dưới lòng đất lạnh lẽo mà thấm vị, còn nàng ấy… nàng ấy giống như đóa hoa đào nở trên đầu cành vào đầu xuân, dịu dàng rung rinh những cánh hoa trong gió xuân vẫn còn lạnh thấu xương, làm người khác muốn dùng lồng thủy tinh che chở nàng để nàng không bị thương, lại càng muốn bước đến ôm lấy nàng để che đi cái lạnh của thảo nguyên khắc nghiệt.
  • Lý Thanh Nghi thùy mị, không hoảng hốt lo sợ, cũng chẳng la hét thất thanh như Ngô Hoa dự đoán mà ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn ta, đôi mắt đen nhánh, sau đó khóe môi nhếch lên nở một nụ cười.
  • Lý Thanh Nghi
    Lý Thanh Nghi
    Xin được diện kiến Thống soái, ta là thê tử vừa vào doanh trại của ngài được hơn bốn mươi ngày, ta - Lý Thanh Nghi. Cũng chính là Hoắc Thanh Nghi, người mà Thống soái muốn tìm.
  • Khí thế hiên ngang của đấng nam nhi ban nãy bỗng chốc tiêu biến như bị ngọn lửa thiêu rụi, Ngô Hoa đứng một bên cũng không tránh khỏi nảy sinh cảm giác nghi ngờ bất thường, chẳng lẽ người như Thống soái cũng có thể bị
  • lửa tình thiêu rụi ý chí?
  • Tuy vậy nhưng dù có nói sao đi chăng nữa thì nàng suy cho cùng cũng chỉ là một nô tỳ thấp cổ bé họng, nhờ gặp được vận may mà được Thống soái để ý đến và tin tưởng, thế nên dù lòng có chằng chịt như nhện giăng tơ thì cũng không được phép bộc lộ ra bên ngoài.
  • Ngô Hoa liếc nhìn họ một cái rồi cứ thế lặng lẽ rút ra khỏi doanh trại.
  • Tắc La Thụy Vũ bước đến một bước, ánh mắt sắc nhọn như mũi giáo nhanh chóng dừng lại bên cạnh ngọn đèn. Mấy nét mực trên giấy Tuyên Thành vẫn còn chưa khô, còn có cả một vết mực đậm dường như do giật mình mà tạo thành, lan ra thành một điểm rất to nhìn ghê người.
  • Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt khiến lòng người kinh hãi lạnh lẽo, tuy nhiên từ đầu chí cuối vẫn dán chặt vào khuôn mặt của nàng.
  • Tắc La Thụy Vũ
    Tắc La Thụy Vũ
    Lục Quận chúa - tam cô nương cũng thật khéo, quả không hổ danh là bình rượu quý của Hoắc
  • Tắc La Thụy Vũ
    Tắc La Thụy Vũ
    Thừa tướng! Ta - Tắc La Thụy Vũ xin được phép diện kiến nương tử.
  • Mấy chữ “bình rượu quý” này sao càng nghe lại càng cảm thấy chói tai như thế nhỉ?
  • Không đợi nàng kịp đáp lời, người kia đã tiếp tục nói thêm vào:
  • Tắc La Thụy Vũ
    Tắc La Thụy Vũ
    Năm xưa cha nàng trên chiến trường oai nghiêm biết bao, còn có cả vị Thánh thượng bên chỗ nàng, nghĩa phụ của nàng cũng vô cùng lẫm liệt mà đâm chết cửu cửu ta, vậy mà nàng lại yếu ớt như trực chờ ngất xỉu bất cứ lúc nào, nàng nói xem đây có được gọi là quả báo không?
  • Lời nói trực tiếp mang đây ý tứ chế giễu, thế mà khi nhìn sang người bên cạnh, nàng ta lại chẳng hề tức giận, giống hệt như điều hắn vừa nói chỉ là một câu chuyện xa lạ, hoàn toàn không liên quan gì đến nàng, mà thái độ này của nàng thật sự đã thành công khiến Tắc La Thụy Vũ nổi giận.
  • Tắc La Thụy Vũ
    Tắc La Thụy Vũ
    Đừng có trơ bộ mặt ra như thế, mau đến đây rửa chân cho ta! Phụ thân phụ mẫu nàng không dạy nàng cách làm nương tử người ta hay sao?
  • Lý Thanh Nghi không nói một lời, lập tức bước đến cạnh bàn, lấy chậu nước ấm khi nãy đã được chuẩn bị sẵn cho hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại dứt khoát, cũng không có chút gì gọi là giận dữ.
  • Suốt cả quá trình ấy, mọi cử chỉ dù là nhỏ nhất của nàng cũng đều nằm trong tầm ngắm của hắn, đến khi nàng nâng chân hắn đặt vào chậu nước, cẩn thận chà rửa như đang nâng niu bảo vật quý giá.
  • Chợt dưới cằm nàng xuất hiện một lực rất nặng, bóp chặt mà điều khiển để mặt nàng tiếp xúc trực diện với hắn.
  • Tắc La Thụy Vũ
    Tắc La Thụy Vũ
    Trơ trẽn! Ta cứ ngỡ Hoắc tiểu thư thanh cao thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy, ta còn đang nghi ngờ không biết được rằng cô có phải thật sự là Hoắc tiểu thư hay không nữa, sao chẳng học được chút gì ngạo nghễ giống phụ thân cô năm đó vậy?”
  • Lý Thanh Nghi yên lặng như nước, dùng ánh mắt bình thản như mây trời mà đáp lại hắn, trong mắt như xuất hiện một tầng sương mờ chắn ngang, như giọng nói phát ra như tiếng phong linh lắt rắt.
  • Lý Thanh Nghi
    Lý Thanh Nghi
    Hầu hạ phu quân vốn là nghĩa vụ của thê tử như ta, cho dù ta có là ai đi chăng nữa thì đứng trước phu quân, ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường thôi. Đạo lý “xuất giá tòng phu” chẳng đúng hay sao?
  • Lời nói của Lý Thanh Nghi dường như đã thành công khiến ngọn lửa trong lòng hắn ta nguôi ngoai rất nhiều.
  • Nữ nhân trước mắt hắn như một phiến băng mỏng, nhan sắc dịu dàng ôn nhu, hoàn toàn khác xa với hình ảnh những nữ tử hào sảng của Xích Minh bọn họ, khiến hắn cũng không kiềm lòng được mà muốn chạm vào phiến băng ấy.
  • Tuy vậy, chút lý trí còn sót lại vẫn kịp níu giữ tâm trí hắn, bàn tay đang đặt trên chiếc cằm nhỏ của nàng cũng dần rơi xuống cổ, xuống vai, xuyên qua mái tóc đen nhánh đang được buông xõa của nàng mà chạm vào.
  • Tóc của Lý Thanh Nghi rất mượt, cũng rất thơm, là hương thơm của loài hoa nhài thanh mát mà hắn chỉ được ngửi qua vài lần.
  • Lý Thanh Nghi nhớ lần đầu tiên nàng gặp hắn chính là ba ngày trước, hôm đó nàng men theo con đường nhỏ, chẳng biết thế nào lại đi lạc sang một doanh trại khác, khi ấy trong doanh trại đó thần quang sáng rực bốn phía, trên lưng con chim phượng hoàng bảy màu có cõng thêm một chiếc ghế được làm từ gỗ đàn hương, mà trên đó còn có một nam tử khí chất kiêu ngạo, đang nhìn chằm chằm vào mớ tấu sớ trước mặt mình.
  • Nàng biết, đó là hắn - phu quân của nàng - cũng là kẻ thù không đội trời chung với phụ thân nàng.
  • Giữa những tia sáng dội ngược lấp lánh kia, bóng dáng nam tử cao lớn vạm vỡ như đang cưỡi con chim kia anh tuấn như tạc tượng. Khuôn mặt của hắn góc cạnh cương nghị, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng, đó là một loại thần thái mà cả đời này nàng cũng chưa bao giờ được nhìn thấy qua.
  • Qua khe cửa, nàng nhìn thấy một quân sĩ chạy đến, đứng trước mặt hắn mà hành lễ, rất cung kính mà báo cáo:
  • Quân lính
    Quân lính
    Bẩm đại hãn, thuộc hạ đã điều tra ra được người lần đó ở trong quân đội làm nội gián cho Cửu Côn chính là tên tiểu tử này.
  • Tắc La Thụy Vũ gật đầu, đứng dậy bước đến bên cạnh người đang bị trói kia, chỉ dùng lực nhẹ một cái, cả vòm họng hắn ta đều là máu, cảnh tượng đó đáng sợ đến mức người lãnh đạm như Lý Thanh Nghi nàng cũng phải giật mình kinh hãi.
  • Vậy mà người này, ngay giờ phút này lại đang đứng ngay trước mặt nàng, chẳng những thế còn nhìn chằm chằm vào nàng như đang dò xét, giọng điệu mang theo mấy phần thanh cao và giễu cợt.
  • Tắc La Thụy Vũ
    Tắc La Thụy Vũ
    Nàng sợ ta à?
  • Lý Thanh Nghi cố nén nỗi lòng đang dâng trào cả mình, ép giọng nói bình thản hơn:
  • Lý Thanh Nghi
    Lý Thanh Nghi
    Thanh Nghi là kính trọng Đại hãn, người tôn quý như vậy, ta sợ sẽ xảy ra sai sót.
  • Hắn không nói nữa mà bật cười thành tiếng, nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương, vang vọng trong lều trại nhỏ bé của nàng, đến mức Lý Thanh Nghi có cảm giác như mặt đất và mấy khối cột xung quanh cũng run lên vì sợ hãi.
  • Tắc La Thụy Vũ đột ngột nhìn chằm chằm nàng không rời, như một lưỡi liềm sắc bén mà phủ xuống đỉnh đầu nàng, bàn tay đang đặt trên bả vai nàng cũng dùng sức thật mạnh, xoay người một cái liền đưa nữ nhân đặt dưới người mình
  • Tắc La Thụy Vũ
    Tắc La Thụy Vũ
    Được, vậy hôm nay phu nhân hãy hầu hạ ta thật tốt vào!
  • Động tác của hắn nhanh nhẹn như thô lỗ, không thèm để tâm để chuyện nàng như muốn ngã nhào vì mất thăng bằng.
  • Lý Thanh Nghi kinh hoảng, nhưng vẫn không để lộ ra bên ngoài, hết cách rồi, một kẻ mang bệnh tật nàng cũng không cách nào có thể chống cự lại sức lực nam nhân bình thường chứ đừng nói đến con người sống trên thảo nguyên chuyên cưỡi ngựa bắn cung như hắn.
14
Chương 37: